Pages

TRANG VĂN HỌC NGHỆ THUẬT

Thứ Năm, 9 tháng 12, 2021

             Với cảm thụ và tình yêu âm nhạc, ca khúc "Cảm ơn người thầy" đã được một học viên viết lên bằng những giai điệu tấm lòng. Xin được trân trọng giới thiệu: 



Thứ Năm, 18 tháng 11, 2021

Nhân dịp Ngày Nhà giáo Việt Nam 20/11, xin được trân trọng giới thiệu bài thơ của Trung tướng, PGS, TS Phạm Quốc Trung - Nguyên Hiệu trưởng Nhà trường dành tặng đến các thầy giáo, cô giáo!

 

MIỀN KÝ ỨC VỀ THẦY

 

Ngọn gió lành đưa tôi đến nơi đây

Theo tiếng vọng thanh âm ngôi thành cổ kính

Trái tim nhân văn từ người Thầy áo lính

Lan tỏa yêu thương, cảm hứng mỗi ngày

 

Mùa qua mùa, Thầy như thợ ươm cây

Trang giáo án đã bao lần thay mới

Đưa tri thức thành niềm tin bỏng cháy

Theo những bước chân qua Cổng Hậu, Cổng Tiền.

 

Bài Thầy tạo hình người Chính trị viên

Giữa mênh mông khơi xa hay non cao biên ải

Khi Tổ quốc cần, máu xương xin gửi lại

Nhuộm thắm quân kỳ, giữ Đất Mẹ thiêng liêng

 

Bục giảng thuở nào dưới mái ngói xô nghiêng

Bạc màu bảng đen, phập phồng trần cót ép

Sáng đưa giường ra, nhường chỗ kê bàn viết

Tối lại khiêng vào, nuôi tiếp giấc mơ.

 

Bao gian nan những buổi học ngày xưa

Mãi đậm in qua những câu chuyện kể

Tấm lòng vàng Thầy dành cho lớp trẻ

Theo suốt cuộc đời, đâu thể nào quên.

 

Có bài học không dễ gọi thành tên

Về giọt mồ hôi biết làm giàu nhân cách

Bãi rác bên hồ thành công viên xanh mát

Cỏ dại ven đường tràn thắm sắc hoa.

 

Có bài học từ điệu nhạc, vần thơ

Giúp nhẹ vơi những nhọc nhằn gian khó

Xua tan xa những tầm thường cám dỗ

Tay súng vững hơn dưới nắng gió thao trường.

 

Trao gửi nghề trọn tâm huyết, tình thương

Mỗi chữ cho đi, tóc Thầy thêm sợi bạc

Vết chân chim hằn sâu trên đuôi mắt

Khắc hoạ nét thanh cao, dung dị, nồng nàn.

 

Màu áo xanh dù phai bởi thời gian

Vẫn vẹn nguyên một quãng đời hạnh phúc

Thẳm sâu tim tôi dạt dào cảm xúc

Trong mênh mông miền ký ức về Thầy./.

 

             Trung tướng, PGS, TS Phạm Quốc Trung - Nguyên Hiệu trưởng Nhà trường

Thứ Sáu, 12 tháng 11, 2021

 TRI ÂN THẦY, CÔ NHÂN NGÀY NHÀ GIÁO VIỆT NAM 20/11


THẦY ƠI!… MÙA HOA CỎ 


Cơn mưa vô tình ướt lạnh chiều nay

Con bỗng thấy tóc thầy bạc trắng

Tự nhủ rằng đó chỉ là bụi phấn

Mà sao lòng nước mắt cứ tuôn rơi.

 

Bao năm rồi, bao năm rồi thầy ơi!

Những lớp học viên qua sông, còn thầy ở lại

Thành cổ rêu phong, ánh mắt thầy chông mãi

Sĩ quan tâm hồn đi đến khắp muôn phương.

 

Thầy dạy chúng con phải biết yêu thương

Biết lắng nghe, tâm tình cùng bộ đội

Bởi chúng con là sĩ quan chính trị

Công bình như một người anh, hiểu biết như một người bạn.

 

Nhớ mái trường thầy ươm những mầm xanh

Gửi trao nơi con những hoa lành, trái ngọt

Leo lét đèn khuya, gió đông về bất chợt

Đôi vai gầy, trang giáo án pha sương.

 

Thầy đã truyền cho con ý chí kiên cường

Từ bài học công tác đảng, công tác chính trị

Chủ nghĩa Mác – Lênin là niềm tin, vũ khí

Tư tưởng Bác Hồ, đẹp phẩm chất “Hồng – Chuyên”

 

 

Trên hành trình khát vọng niềm tin

Dẫu phía trước còn nhiều chông gai, thử thách

Lời thầy trong con là tình thương, sức mạnh

Hạt giống nảy mầm, giữ phên dậu biên cương

 

 

Ký ức bâng khuâng, con nhớ giảng đường

Thầy đưa con đi qua những mùa diễn tập

Trưởng thành rồi… và hành trang lại gấp

Từ mái trường, xây mơ ước tương lai.

 

Tinh khôi Thạch Hòa, Chính trị đẹp sớm mai

Ôi những mùa hoa, cuộc đời người gắn bó

Thầy vẫn đi giữa lặng lẽ…buồn vui hoa cỏ

Người sang đò, ai có còn thương nhớ bến sông?

 

Ghi khắc trong tim, chúng con nguyện nhủ lòng

Tiếp bước cha anh, trang giáo án vàng Sĩ quan Chính trị

Là bản hùng ca, dẫu hy sinh vẫn sáng ngời ý chí

Nâng bước quân hành dưới cờ Đảng quang vinh

 

Hoa cỏ thơm cho con nói hộ lòng mình

Suốt một đời người yêu thương, tận tụy

Con trở về bến xưa, làm cỏ hoa bình dị

Tìm bóng dáng thầy…

trong tiếng mái chèo khua nước mênh mông…

                                               

                                                                                               Thượng sĩ Lê Hồng Sơn - Tiểu đoàn 5


Thứ Ba, 21 tháng 9, 2021

Sinh thời, Bác Hồ kính yêu của chúng ta từng căn dặn: “Mỗi người tốt, mỗi việc tốt là một bông hoa đẹp, cả dân tộc ta là một rừng hoa đẹp”.

 

NGHĨA CỬ CAO QUÝ

Vào khoảng 16h40 phút ngày 08/8/2021, quá trình thực hiện giao dịch tại cây ATM khu B, Binh nhất Phạm Hữu Đạt - Học viên Đại đội 4, Tiểu đoàn 2 nhặt được 1 chiếc ví vải màu xanh, bên trong có số tiền 14.150.000 đồng cùng nhiều giấy tờ tùy thân quan trọng mang tên Đinh Xuân Thái.

Ngay lập tức, Đạt đã về báo cáo sự việc và bàn giao lại chiếc ví cùng toàn bộ giấy tờ, tài sản đối với đồng chí Đại úy Nguyễn Minh Tiến - Đại đội trưởng Đại đội 4, Tiểu đoàn 2 để sớm liên hệ trả lại cho người mất. Qua rà soát, xác minh, chủ nhân của chiếc ví là đồng chí Thượng sĩ Đinh Xuân Thái - Học viên Đại đội 6, Tiểu đoàn 2.

Đến 20h30 phút cùng ngày, trước sự chứng kiến của đồng chí Thượng tá Trần Mạnh Phương - Bí thư Đảng ủy, Chính trị viên Tiểu đoàn 2 cùng chỉ huy đơn vị, chiếc ví đã được đồng chí Đạt trao tận tay đến Thượng sĩ Đinh Xuân Thái trong niềm xúc động và biết ơn sâu sắc.

Phát biểu cảm nghĩ về hành động của mình, Đạt chia sẻ: Hồi còn nhỏ, tôi được gia đình và thầy cô chỉ dạy “không được lấy của ai vật gì và nếu có nhặt được thì cũng tìm cách trả lại cho người bị mất”. Và giờ đây, khi được khoác trên mình bộ quân phục màu xanh áo lính, được giáo dục và rèn luyện dưới mái trường có bề dày truyền thống và nhân văn, tôi càng thấy rõ hơn trách nhiệm của mình đối với gia đình, Quân đội và đất nước. Vì vậy, khi nhặt được của rơi, tôi đã nghĩ ngay đến việc tìm và trả cho người đã đánh mất. Đó là việc nên làm và tôi nghĩ, mỗi học viên Nhà trường ở trong trường hợp này cũng đều có hành động như vậy.

Không chỉ có đức tính thật thà, chịu khó, trong quá trình học tập và công tác, Binh nhất Phạm Hữu Đạt luôn chấp hành nghiêm kỷ luật Quân đội, quy định của Nhà trường, đơn vị, phấn đấu đạt được kết quả cao. Hành động của đồng chí Đạt thực sự là tấm gương đáng trân trọng; thể hiện nghĩa cử cao đẹp, góp phấn lan tỏa phẩm chất, đạo đức, hình ảnh của học viên Nhà trường./.

Nỗi niềm và lòng quyết tâm của người lính, người con xa mẹ - phòng, chống đại dịch

 

QUYẾT TÂM CỦA CON

 

Đã hơn một năm con không về nhà

Đã hơn một năm con xa mẹ cha

Dù con rất nhớ, rất nhớ gia đình

Nhưng con chưa về được mẹ ơi…

 

Con ở đây vẫn tốt mẹ à

Có đồng chí, đồng đội bên con

Con ở đây vẫn tốt mẹ à

Thắng đại dịch, con về với mẹ cha

 

Chúng con ở đây chống dịch

Góp sức mình cho Tổ quốc hôm nay

Mong cho dịch đẩy lùi từng ngày

Triệu con người đoàn kết tay nắm tay

 

Nơi biên cương đầy gian khó

Nơi hải đảo vùng trời xa

Có chúng con những người lính màu xanh

Trên tuyến đầu chống dịch mẹ ơi

 

Dịch Covid đi khắp muôn nơi

Khó khăn không nói thành lời

Nhưng chúng con sẽ bước tới

Đánh bay Covid mang bình yên đến cho mọi nhà

 

Dù có khó khăn con sẽ vượt qua

Mẹ hãy vững tin, mẹ hãy an lòng

Chúng con quyết tâm hết mình

Chúng con quyết tâm chiến thắng đại dịch.

 

                                                        Thượng sĩ Nguyễn Huy Hoàng  - Tiểu đoàn 7

Chủ Nhật, 27 tháng 6, 2021

 

TIẾNG LÒNG NHỮNG CHÍNH TRỊ VIÊN TƯƠNG LAI

 

Một ngày mưa tháng 6
cơn mưa rào trải từ những cao điểm Việt Yên
đi ngang trời Bắc Ninh miền quan họ
về mãi lên bát ngát xứ Đoài

Tôi nghe trong vần vũ đất trời
những bước chân của bao chàng trai trẻ
khỏe hơn tiếng sấm thúc vào chân trời xa
những nhịp thở bao chàng trai trẻ
rộn ràng hơn tiếng mưa

Đã trải bao năm, bao tháng, bao ngày
từ những bậc thềm giảng đường rêu úanép mình lòng thành cổ
đến lồng lộng trời xanh mây trắng Thạch Hòa
những tòa nhà vươn lên dâng trời muôn ước vọng cao xa...

Người nối tiếp người
đời ông, đời cha cho đến đời tôi

đến lớp lớp hôm nay những chàng trai trẻ
họ đã đến mái trường Sĩ quan Chính trị này như thể
nơi gặp gỡ của những cơn mưa mùa hạ nồng nàn
những cơn mưa khát khao dâng hiến sự mát lành
cho cuộc đời mãi tươi xanh, tươi xanh....

Đến để rồi trưởng thành, để rồi từ biệt
để rồi sẽ gặp ở khắp trăm miền Tổ quốc
những tâm hồn chính trị viên luôn tha thiết yêu thương

Trên những dặm dài thao trường chùa Bổ- Bắc Giang
rồi trập trùng đồi núi Lương Sơn, xanh xanh cung đường Thạch Thất
họ để lại muôn vàn dấu chân của ý chí, niềm tin còn hằn trên mặt đất
muôn giọt mồ hôi vương mặn không gian
và vời vợi những ánh nhìn

Những ánh nhìn nối vào những ánh nhìn
như trái tim nối với trái tim
chúng tôi kết điệp trùng đội ngũ chính trị viên
từ địa đầu biên cương đến khơi xa vạn ngàn hải lý
làm nên phên dậu niềm tin
làm nên tường thành ý chí
cho sáng mãi muôn đời Tổ quốc Việt Nam ta


Trong âm vang trời đất, giữa xối xả mưa hè
tôi lắng nghe, lắng nghe...
tiếng lòng những sinh viên áo lính!

Thượng tá Nguyễn Đỗ Phú - Phòng Đào tạo

 

 

 

NHIỄU ĐIỀU PHỦ LẤY GIÁ GƯƠNG

 

“Nhiễu điều phủ lấy giá gương

Người trong một nước phải thương nhau cùng”

Những ngày dịch phát, dịch bùng

Yêu thương ai hãy nhắc dùng khẩu trang.

Ra đường chớ có lang thang

Nhớ giữ khoảng cách kẻo mang bệnh vào.

Lên mạng chớ có ồn ào

Tung tin thất thiệt gây bao ưu phiền.

Dịch đang phức tạp khắp miền

Nhớ không tụ tập kiếm niềm vui riêng.

Thể dục phải tập cho siêng

Nâng cao sức khỏe đẩy lùi Cô vy.

Đất nước đang buổi cơ nguy

Chung tay góp sức phát huy trăm lần

Đoàn kết sức mạnh tinh thần

Bao nhiêu Cô vít bấy lần sức dân.

 

         Binh nhất Nguyễn Bá Long - Tiểu đoàn 2

 

 

HAI MÀU ÁO CHỐNG DỊCH

 

Chiến sĩ áo xanh, chiến sĩ áo trắng

Cùng nhau chống dịch, cùng xa gia đình

Mang trong mình quyết tâm người lính

Chiến thắng dịch bảo vệ quê hương

 

Áo xanh, cơm nắm anh lên rừng

Giữ gìn biên giới - thành đồng yêu thương

Áo trắng em, tuyến đầu chống dịch

Gửi trọn niềm tin người lính biên cương

 

Phút giải lao, chợt thấy lòng se lại

Nghe tin em vất vả đêm ngày

Quê hương mình vẫn nhiều lắm F0

Vẫn cách ly theo Chỉ thị 16

 

Thương các con không được đến trường

Thương thầy cô gấp lại trang giáo án

Lớp học, bục giảng lặng tiếng i tờ

Tiếng trống thành tiếng còi xe cấp cứu

 

Áo trắng, áo xanh cũng là chiến sĩ

Mình chào nhau đồng chí phải không em?

Niềm tin chiến thắng trong máu trong tim

Đất nước yên bình - tình yêu chiến sĩ

 

Đứng cạnh bên nhau áo trắng, áo xanh

Thương quê hương, em vững vàng ý chí

Nơi biên cương chiến sĩ hẹn ngày về

Đất nước yên bình, hai màu áo bên nhau

                        Yên Bình, 26/5/2021

   Thiếu tá Lê Văn Quân - Tiểu đoàn 3

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Thứ Hai, 24 tháng 5, 2021

 

GỬI ÁO XANH THÀNH CỔ

 

Em thấy rồi những vất vả của anh

Phòng ở mới đây giờ đã thành bệnh viện

Giảng đường cũng đã chuyển nơi sinh hoạt

Chia sẻ mọi điều trong hoạn nạn cùng Dân

 

Giữa nắng hè các anh chẳng phân vân

Gác giấc ngủ trưa, thâu đêm dài góp sức

Trong lớp khẩu trang mồ hôi tuôn trào trực

Quân phục xanh màu vẫn sáng rực tình yêu

 

Bắc Giang, Bắc Ninh đang khó khăn bao nhiêu

Con đò khi xưa mỗi chiều mình hò hẹn

Giờ bị ngăn bởi dịch kia vừa đến

Câu quan họ nghẹn ngào dừng bên bến đợi trông

 

Từng hồi còi cứu thương vang trong đêm

Rầm rập bước chân bao người thêm sức mạnh

Lẫn trong ấy những ngôi sao kiêu hãnh

Có các anh rồi cơn lạnh sốt dần qua...

 

Khẩu hiệu 5K vẫn vang trong bao la

Em và anh cùng mọi nhà thực hiện

Mong dịch qua để lời ca xao xuyến

Lỡ hội nay rồi hẹn quyến luyến hội sau....

                                                                                     HÀ NHUNG




 

 

YÊU NHAU ĐỨNG Ở ĐẰNG XA

 

Xuân qua rồi mà chẳng thể giao duyên

Quan họ mùa này phủ mây đen Cô-vit

Vắng nón quai thao, áo tứ thân, khăn xếp

Văng vẳng sân đình thông điệp “5K”

 

Căn phòng còn vương hơi lính hôm qua

Nay có tiếng khóc trẻ thơ cách ly cùng mẹ

Nhường bếp, nhường giường, khó khăn chia sẻ

Viết câu ân tình “cá nước - quân dân”

 

Yên Phong, Thuận Thành, Yên Dũng, Việt Yên...

Còn neo câu thơ mỗi chặng đường ta đến

Từ nơi xa như con đò nhớ bến

Mong dịch mau tan để đến hẹn lại về

 

Vẫn thao thức cùng quan họ canh khuya

Chờ đón tin lành sau mỗi ngày sóng dữ

Thương Kinh Bắc đã bao đêm không ngủ

Lo giữ khoảng trời đón gió bình yên

 

Xin gửi về Người trọn vẹn niềm tin

Sau lớp khẩu trang vẫn thầm thì câu hát

Dù “GIÃN” vòng tay nhưng lòng không “CÁCH”

“Ngồi tựa mạn thuyền”... xin khất lại hội sau./.

 

    Trung tướng Phạm Quốc Trung - Nguyên Hiệu trưởng Nhà trường




Thứ Sáu, 14 tháng 5, 2021

Tiết mục tham gia Liên hoan hát các bài hát quy định trong Quân đội, dân ca Quan họ khu A            (Tháng 4/2021)



 Hình ảnh hoạt động Liên hoan hát các bài hát quy định trong Quân đội, dân ca Quan họ khu A         (Tối 19/4/2021 tại HT/S2)






Hình ảnh hoạt động Liên hoan hát các bài hát quy định trong Quân đội, dân ca Quan họ khu B, C (tối 26/4/2021 tại HT/A).




Thứ Năm, 13 tháng 5, 2021

 


Phê bình thơ “Bộ quân phục cũ”

                                                            Thiếu tá NGUYỄN THỊ THỦY - Khoa VHNN

          Nếu ai đó đã từng đọc thơ Nguyễn Minh Cường – một nhà thơ 8x khoác trên mình màu xanh áo lính (hiện đang công tác tại Phòng Khoa học quân sự, Trường Sĩ quan Chính trị) thì sẽ thấy trong thơ anh thường đem đến cho độc giả một cái nhìn về Tổ quốc, chiến tranh và người lính của người được sinh ra và lớn lên ở thời bình. Vì thế, Nguyễn Minh Cường đã dành rất nhiều những cảm xúc, trở trăn, về người lính với những thân quen giữa cuộc sống đời thường với những bộn bề suy tư giữa cái hối hả, đầy âu lo của nhịp sống hiện đại. Đó là những suy tư “rất đời” mà cũng “rất lính”.Bài thơ “Bộ quân phục cũ” của anh là một bài thơ như thế.

          Ngay nhan đề bài thơ đã gợi nhiều suy ngẫm.“Bộ quân phục” có thể coi là tín hiệu, là dấu hiệu để nhận diện người lính. “Bộ quân phục” người bạn đồng hành trên con đường binh nghiệp của mỗi người lính. Đối với những người đã hoặc sẽ rời xa quân ngũ thì “bộ quân phục cũ” sẽ trở thành một biểu tượng, một hồi ức, một kỉ niệm. Và với những chàng trai sau hai năm tham gia nghĩa vụ quân sự thì ngày xuất ngũ, hình ảnh bộ quân phục ấy cũng có ý nghĩa thật đặc biệt:Người lính lặng lẽ xếp vào ba lô/ Bộ quân phục cũ/ Ngày mai ra quân/ Sau hai mùa xuân/ Ăn cơm bộ đội”.

          Những tháng ngày trong quân ngũ là khoảng thời gian không thể nào quên đối với các bạn trẻ thực hiện nghĩa vụ quân sự. Nếu ngày tòng quân là bao hồi hộp, lo lắng thì ngày xuất ngũ lại để lại thật nhiều bâng khuâng. Đoạn thơ mở đầu cất lên như một sự thông báo với đầy đủ thông tin, hình ảnh không hề cầu kì, hoa mĩ nhưng lại khiến người ta bị thu hút bởi cái tâm trạng “lặng lẽ” của người lính. Sau hai năm xa quê hương, xa gia đình, họ được trở về với những gì thân thuộc. Nhưng trở về cũng có nghĩa là “rời xa”- rời xa đồng chí, đồng đội, rời xa những kỉ niệm đẹp đẽ của những tháng năm áo lính – hai năm không quá dài nhưng cũng đủ làm người ta lưu luyến. Người lính xuất ngũ ở cái ranh giới, ở khoảnh khắc ấy sẽ thật khó diễn tả hết tâm trạng, vừa vui mà lại vừa buồn. Buồn quá thì bi lụy, mà vui quá lại hóa vô duyên.Bởi thế có lẽ sẽ khó có từ nào phù hợp hơn từ “lặng lẽ”.“Lặng lẽ” là lặng im, không nói, không ồn ào nhưng chất đầy tâm trạng.“Lặng lẽ” là vô thanh mà hữu tình, hữu ý.

          Vào cái thời khắc “ngày mai ra quân”, những kỉ niệm đẹp đẽ của thời quân ngũ lại ùa về trong kí ức của người chiến sĩ một cách hồn nhiên, trong trẻo. Đó là kỉ niệm những ngày tháng rèn luyện vất vả, nhọc nhằn nhưng luôn rộn ràng tiếng cười lạc quan yêu đời: “Những ngày bọn mình nụ cười tươi rói/ Vắt ngang lưng đồi/ Khi chiến hào đu võng gió chơi vơi/ Lại cõng nắng bò qua trận địa”.Dưới cái nhìn của người lính trẻ tuổi đôi mươi, những hình ảnh của cuộc sống quân ngũ hiện lên rất thực mà cũng đầy lãng mạn, nên thơ.

          Những chàng trai bước vào cuộc sống quân ngũ khi tuổi mới mười tám, đôi mươi, phần đa trong số họ cũng là những người lần đầu tiên xa rời vòng tay chăm sóc ân cần của gia đình, người thân cho nên những ngày tháng “nhập ngũ” với các chế độ rèn luyện nghiêm ngặt, gian khổ của quân đội, đối với những người trẻ ấy mà nói, có lẽ đúng như Nguyễn Minh Cường đã viết, đó cũng là:“Những ngày gian khổ đầu tiên của cuộc đời/Nhưng có lẽ cũng là những ngày vô tư nhất”.

          “Sau hai mùa xuân/ Ăn cơm bộ đội”, những chàng trai vẫn tuổi đôi mươi ấy trở về với đời thường. Giờ đây họ đã trưởng thành hơn, nhưng ngày xuất ngũ cũng là ngày họ đứng trước những ngã rẽ khác nhau của cuộc đời, là ngày họ phải đối diện với những xô bồ, hối hả, lo toan của cuộc sống thường nhật. “Để giờ đây thấy đời thường sao lạ lẫm/ Từng bước, từng bước rụt rè chầm chậm/ Như ngày tân binh tập một, hai”.Lời thơ cất lên giản dị, mộc mạc, diễn tả cảm xúc, thành thực của người lính đã hoàn thành nghĩa vụ quân sự. “Xuất ngũ” là kết thúc một khoảng thời gian rèn luyện, nhưng  đó cũng là lúc khởi đầu của một hành trình mới với biết bao bỡ ngỡ, âu lo. Và cái điều trở trăn, day dứt nhất đó là: “Nhưng giữa đời thường lỡ có bước sai/ Ai chỉnh sửa cho ta như khi còn trong đội ngũ?”.Những vần thơ không cầu kì, hoa mỹ nhưng lại đầy gợi hình, đưa con người ta đến những chiều sâu suy tưởng. Đó vừa là câu hỏi, đồng thời cũng như lời khẳng định.Đó không còn là suy tư riêng của những người trẻ khi hoàn thành nghĩa vụ quân sự nữa mà dường như là lời tự chất vấn, là sự chiêm nghiệm của tất cả những người đã, đang khoác trên mình màu xanh áo lính. Quả thực cuộc sống đời thường sẽ khác biệt rất lớn cuộc sống quân ngũ. Đời thường với bao cám dỗ khiến còn người ta dễ lầm lạc “bước sai”. Và giữa dòng đời xuôi ngược, khi không còn ai để uốn nắn, chỉnh sửa những lúc “bước sai” giống như thời quân ngũ thắm tình đồng chí, đồng đội thì những người đã từng là lính tự nhắn nhủ lòng mình: “Thì giữ lấy bộ quân phục cũ/ Mặc bên trong những lớp áo đời thường”. “Bộ quân phục cũ” không chỉ là còn là vật kỉ niệm của một thời quân ngũ mà đã trở thành một biểu tượng cho bản lĩnh, tinh thần, cho phẩm chất bộ đội cụ Hồ mà người lính luôn giữ gìn, giúp họ luôn vững bước trên đường đời nhiều chông gai và cám dỗ.

          Nhưng giữa đời thường lỡ có bước sai/ Ai chỉnh sửa cho ta như khi còn trong đội ngũ?/Thì giữ lấy bộ quân phục cũ /Mặc bên trong những lớp áo đời thường.?Những vần thơ vừa là lời giãi bày vừa là lời nhắc nhở đầy thấm thía đối với tất cả những ai đã và đang khoác trên mình màu xanh áo lính.

*

*                 *

Bộ quân phục cũ

                                                                                          (Nguyễn Minh Cường)

Người lính lặng lẽ xếp vào ba lô

Bộ quân phục cũ

Ngày mai ra quân

Sau hai mùa xuân

Ăn cơm bộ đội.

 

Chào nhé!

Những ngày bọn mình nụ cười tươi rói

Vắt ngang lưng đồi

Khi chiến hào đu võng gió chơi vơi

Lại cõng nắng bò qua trận địa

Chào nhé!

Những ngày gian khổ đầu tiên của cuộc đời

Nhưng có lẽ cũng là những ngày vô tư nhất

Để giờ đây thấy đời thường sao lạ lẫm

 

Từng bước, từng bước rụt rè chầm chậm

Như ngày tân binh tập một, hai

Nhưng giữa đời thường lỡ có bước sai

Ai chỉnh sửa cho ta như khi còn trong đội ngũ?

 

Thì giữ lấy bộ quân phục cũ

Mặc bên trong những lớp áo đời thường...