Pages

TRANG VĂN HỌC NGHỆ THUẬT

Thứ Tư, 24 tháng 3, 2021

Xuân mới Thạch Hòa (Lê Thị Huyền - Khoa VH, NN)

 


Xuân xứ Đoài đào khoe sắc sớm mai

Nắng lung linh trên từng ô cửa nhỏ

Tỏa ngát hương hồng rung rinh trước gió

E ấp sương đêm cánh mỏng đồng tiền

 

Sớm mai Xuân dạo bước dọc ven hồ

Qua S1,S2 đến giảng đường nhà H

Màu xanh mớitrên sân trường thoáng mát

Thấy yêu sao công sức biết bao người

 

Nhờ tay ai cây nảy lộc, đâm chồi

Như sức sống của mùa xuân bừng dậy

Những mướp, những bầu, su su giăng khắp lối

Hương bưởi, nhãn ngọt ngàoníu bước chân qua

 

Sức sống trào dâng từ những luống hoa

Đất và người cùng thiên nhiên hòa quyện

Đem sức xuân dựng xây trường trọng điểm

Vẹn nguyên tình, trọn vẹn bốn mùa hoa

 

Bốn lăm xuân từ Thành Cổ vươn xa

Cùng sắc xuân nơi Thạch Hòa thơm ngát

Có sức người cùng chung vang câu hát

Xuân kết đoàn tình đồng chí Bắc–Nam./.

Ánh đèn khuya (1// Trần Anh Kiên - Khoa Sư phạm quân sự)

 

Đêm đã về khuya, chính trị viên Tâm vẫn còn ngồi làm việc. Tiếng mưa rả rích đang đánh thức những mầm cây. Sắp tết rồi. Mới tháng Tám vừa rồi khi đơn vị rời Bắc Ninh lên địa điểm đóng quân mới ở Hòa Lạc, quay đi quay lại đã hết năm. Chừng ấy thời gian, đơn vị đã giải quyết được một khối lượng công việc khổng lồ, ổn định được tổ chức. Nhưng trong đầu anh lúc này là những hình ảnh về lứa học viên mới, cần phải dành nhiều thời gian để theo dõi, uốn nắn, rèn luyện. Tâm xoa tay lên trán, hai mắt khẽ nhắm,...

Có một sự trùng hợp khá đặc biệt. Đa phần học viên do Tâm được phân công quản lý là con em nông dân, vùng sâu, vùng xa, điều kiện kinh tế còn nhiều khó khăn. Hầu như các học viên chỉ dám chi tiêu trong khoản tiền phụ cấp ít ỏi nhận được hằng tháng,... Vậy mà trong những học viên mới đó vẫn có cậu dành dụm tiết kiệm, không dám mua thêm gì ngoài những chi phí sinh hoạt cần thiết.trong đó có An - cậu học viên có nhiều điểm đặc biệt về tính cách.

An là học viên sống khép mình nhất trong đại đội. An chỉ tham gia những sinh hoạt và công tác bắt buộc chung, còn thì hầu như không trò chuyện cùng ai, không tham gia hoạt động thể thao ngoài giờ. Còn một điều khác lạ nữa là hầu như chủ nhật nào An cũng mất tăm mất hút, ngooại trừ lúc ăn cơm và ngủ nghỉ. Tâm lặng lẽ quan sát An. Nhiều lần, Tâm muốn gặng hỏi chuyện nhưng An dường như biết trước ý định của Tâm nên đều lảng tránh.

Vào một ngày cuối tháng, trong lúc dọn dẹp lại nhà kho, học viên trong đơn vị phát hiện ra có nhiều bó giấy các tông cất giấu ở trên trần nhà kho.Toàn những bó giấy chắc nịch, được xếp ngay ngắn, gói buộc cẩn thận. Đại đội cho học viên đem về xung công. Lúc này, An lên tiếng nhận là giấy của mình. Thế thì càng tốt chứ sao? Đại đội biểu dương luôn tinh thần công tác ngoài giờ của An. An ngồi im lặng nhưng sau đó lại lên đại đội để báo cáo xin lại số giấy ấy. Không phải vì An có tinh thần tập thể đột xuất, mà là An lấy về để dồn lại đem bán cho bà đồng nát ở ngoài dân thỉnh thoảng vẫn vào đơn vị thu mua  đồ để lấy tiền. Thế là lại sinh chuyện thêm. Các thủ trưởng tiểu đoàn biết chuyện, chỉ đạo đại đội làm rõ.

Buổi sinh hoạt đại đội về việc của An diễn ra không căng thẳng, mà mang đầy sự tò mò của học viên. Trước tập thể, An đã thành thật khai báo mình đã vài lần lấy và bán giấy cho những bà đồng nát, mỗi lần một vài bó giấy. Mỗi bó được 5, 10 nghìn. Hỏi An cần tiền để làm gì, thì không nói. Đa số học viên thì chỉ tò mò xem đại đội xử lý ra sao, còn chỉ huy đại đội thì thấy việc làm của An không thấy xếp vào loại nào trong quy định của quân đội. An lại là học viên mới có vài tháng tuổi quân, nên không biết xử phạt kiểu gì? Về sau, đại đội trưởng quyết định tịch thu hết số giấy đó và chủ nhật nào cũng bắt An đi kiếm giấy.

Trên cương vị là chính trị viên phó đại đội, Tâm thấy việc xử lý như vậy chưa thuyết phục, vì thế Tâm xin phát biểu:

- Theo tôi, quyết định như thế chưa thỏa đáng. Chúng ta, ai cũng biết chuyện Thạch Sanh - Lý Thông. Thạch Sanh làm nghề đốn củi chuyên nghiệp, làm quanh năm suốt tháng mà có giàu được đâu. Đồng chí An chỉ tranh thủ kiếm giấy vụn trong thời gian nghỉ của mình, thì chắc chắn không thể làm gì xấu được. Có lẽ có uẩn khúc gì đó, đề nghị đại đội xem xét tìm hiểu lại, rồi quyết định sau cũng chưa muộn.

Nhiều học viên đồng tình với ý kiến của Tâm. Việc xử phạt An tạm để lại. Nhưng tiếc rằng, đơn vị không trả lại giấy cho nó.

Hơn hai tháng sau, Tâm được bổ nhiệm chính trị viên đại đội. Tâm vẫn chú ý chuyện của An. Nhiều lần, thấy An ngồi một mình, Tâm tìm cách gặp, truyện trò, hỏi thăm tình hình gia đình, tâm tư, nguyện vọng. Dần dần, An mới giãi bày tâm sự riêng và nút thắt trong lòng Tâm và An đã được tháo gỡ từ nhiều lần cùng nói chuyện thân tình ấy.

Chả là nhà An rất nghèo. Bố mất sớm, chỉ còn có mẹ, An và em gái. Trước khi nhập học, An đã hứa kiếm tiền mua cho mẹ một chiếc xe đạp để chở rau ra chợ bán cho đỡ phải gánh gồng. Mẹ An tuổi chưa nhiều nhưng từ hồi còn trẻ toàn phải làm việc nặng nên đã yếu rồi. Hứa với mẹ vậy nhưng chưa làm được. Bây giờ vào học, đóng quân ở Hòa Lạc cũng giáp quêHòa Bình, nên An quyết tâm dành dụm tiền phụ cấp và tranh thủ nhặt nhạnh thêm tiền từ việc lượm bìa các tông để khi nào được về phép thì mua xe tặng mẹ.

Tâm nghe mà thấy thương quá. Việc làm nhỏ bé ấy của An  làm Tâm hết sức mủi lòng, cay cay mắt. Ước mong của An thật hết sức bình dị, nhưng thật có hiếu và rất cao đẹp. Người có ý nghĩ và hành động như thế không bao giờ có thể là người xấu. Tâm nghĩ nếu giúp được An, thì nhất định sẽ trở thành một học viên tốt trong đơn vị. Nghĩ vậy, Tâm liền trao đổi với đại đội trưởngvà cùng với Chi đoàn thanh niên bàn phương án giúp An. Đơn vị tổ chức phát động một ngày chủ nhật lao động lấy kinh phí gây quỹ giúp đồng đội. Số tiền thu được cũng kha khá.

Gần cuối năm, trong một lần về Hòa Bình công tác, Tâm cho An đi theo và cùng về tận Tân Lạc thăm gia đình An. Số tiền đơn vị giúp đỡ, cộng với tiền dành dụm của An, đủ mua cho mẹ một chiếc xe đạp tốt, còn dư một khoản đơn vị tặng mẹ An làm vốn chạy chợ. Mẹ An vô cùng cảm động, còn với An thì chắc chắn đó là những giây phút hạnh phúc không thể nào quên.

Cốc..cốc.. tiếng gõ cửa rụt rè... Tâm mở mắt.

- Anh chưa ngủ ạ?

- An đi gác về đấy à?..Anh chưa, còn chút việc nữa anh muốn làm nốt.

- Anh ơi, chiều nay em nhận được thư của mẹ, mẹ nhờ em gửi lời cảm ơn đơn vị..

- Có gì đâu em, anh em biết hoàn cảnh của em thì mỗi người góp một chút công sức, mong gia đình em đỡ vất vả. Em chịu khó động viên mẹ nhé..

- Vâng ạ. Em hứa sẽ cố gắng!

Ánh đèn trong phòng vụt tắt.Trong hơi chăn ấm, Tâm khẽ mỉm cười. Ngoài kia mưa bụi vẫn rơi nhưng trong lòng Tâm là cảm giác ấm áp. Mùa xuân đang về…

NGÁT THƠM SEN ĐẤT

 


Giữa cái nắng nhàn nhạt cuối thu, trong cái nóng êm ả, từng cơn gió nhẹ điểm theo nhịp bắt đầu se lạnh. Thiên nhiên giao mùa thướt tha, mặt hồ lăn tăn những cợn sóng tựa như bức tranh thủy mặc làm nao lòng những đứa con đang học tập xa quê hương. Thiên nhiên làm dâng lên trong họ nỗi nhớ tao tác cái nơi mình được sinh ra với tuổi thơ đầy ắp kỷ niệm.

Cái vùng đất nghèo mà ít được đặt bàn tay của con người truyền hơi ấm, nên ngày ấy, nơi đây còn hoang sơ. Thế nhưng, ba tòa nhà cao tầng của Trường Sĩ quan Chính trị như những ngọn hải đăng đã soi sáng cả một vùng quê. Nó mang đến ánh sáng cho vùng đất nghèo khó này và cả cả một tương lai đầy hứa hẹn. Văng vẳng bài ca “Tiếng hát trên đỉnh Hoàng Liên Sơn” đâu đó trên những ngọn đồi. Nhạc sĩ Ngọc Quang đã nhắc đến 99 bóng hình thiếu nữ hùng vĩ và đầy lãng mạn. Đó là nguồn cảm hứng bất tận cho những Chính trị viên trở thành thi sĩ mang trên mình màu xanh áo lính.

Đoạn bãi cỏ xanh nay đã ngã màu đỏ cháy dọc theo bờ hồ như bức tranh được vẽ bằng cọ của họa sĩ Edouard Manet người Pháp, ông là người khiến cho tôi có một cái nhìn khác lạ về nghệ thuật ngay từ thở nhỏ. Trên những đoạn đường dài xanh hun hút, chúng tôi cùng nhau nhặt những chiếc lá vàng rơi, tựa những chú ong vàng cần mẫn trang điểm thêm nét xuân cho những ngôi nhà mới xây.

- Năm nay trời lạnh lắm cậu nhỉ?

- Cậu ở miền Nam chắc không biết, gió vào mùa này đã thổi lạnh đồng nghĩa là mùa đông năm nay giá rét lắm đấy.

Năm ấy, có một người đàn ông trung niên tóc đã ngả màu đang cố lê chiếc bao tải và đưa các ngón tay lần kéo những sợ dây cao su từ chiếc xe máy Dream cũ. Tôi vội chạy lại đỡ chiếc bao ấy cho chú.

- Bao nặng đấy chú ạ!

Ông cười to, một gương mặt phúc hậu hiện ra sau tiếng cười. Gương mặt như những người Quảng Bình mà quê tôi hay kể cho nhau nghe. Gương mặt và tiếng cười đánh tan luồng gió rét vừa thổi qua.

- Bên trong chứa gì vậy chú? Có cả bùn và nước đang chảy ra đấy ạ!

- Củ sen cháu ạ! Sen từ Bắc Ninh đem qua đây, giống đẹp, những bông hoa nở rộ hay chào đón mỗi khi những con tàu sắt chạy qua, và nó đẹp hơn khi nó nghiêng mình trước gió chào những người lính hành quân trở về.

Những cái hố đã được đào sẵn từ đáy hồ hiện ra khi nước rút cạn, thật tỉ mỉ và tinh tế, chắc ông là một nghệ nhân chăng? Lần thứ mấy trong năm ấy, chắc hẳn ai từng nhớ, thấy ông đã trồng những củ sen quanh hồ rộng mênh mông dưới thời tiết giá lạnh…

Rồi thấm thoắt đã ba năm, nhanh như chiếc lá vàng rơi. Tôi đã trở thành học viên năm thứ 3, cùng đơn vị gắn bó với ngôi trường. Ba năm là những kỷ niệm không bao giờ quên, là hành trang mang theo cả đời người dưới mái trường nơi đây.

Một chiều hè, sau khi làm nhiệm vụ trở về, đi qua cái hồ tôi chợt bừng tỉnh, đã lâu mình không nhận ra, “mình thật vô tình!”. Hoa sen đang nở rộ, đung đưa những chiếc lá vươn cao, nghiêng mình kính cẩn. Tiếng chim đang hót, đàn ong vo ve dưới tán lá rộng, đàn cò trắng, cò lửa và cả cò con dạo quanh hồ.

Đang mải mê, thích thú ngắm từng bông hoa và đàn chim, bỗng một bàn tay vỗ vai tôi.

- Cháu thấy thích không? Đẹp không?

Tôi chợt nhận ra đó là người đàn ông với gương mặt và tiếng cười xua tan gió rét, người đàn ông cần mẫn chăm sóc hồ sen hằng ngày mà tôi đã gặp hồi mới nhập trường. Thầy chính là Phó hiệu trưởng Trường Sĩ quan Chính trị, nơi tôi đang theo học. Tôi rụt rè trả lời:

- Thưa thầy, tuyệt đẹp ạ! Nhưng có được cảnh quan tuyệt vời như thế này, trước hết phải kể đến công ơn của Thầy ạ. Thầy là một sĩ quan quân đội, một nhà chính trị, nhưng hơn cả, thầy là một nghệ sĩ, một kiến trúc sư tài ba nên mới có con mắt tinh tường để tạo ra cảnh sắc tuyệt đẹp nơi đây!

Nghe tôi nói, thầy lắc đầu:

- Ta chẳng có công gì cả, chỉ bỏ một phần sức ra thôi. Mà cháu có biết vì sao hoa sen lại khiến cho những loài sinh vật lại cư trú đến đây không? Bởi vì chúng cũng như con người chúng ta, yêu cái đẹp của từ loài hoa này.

- Sao chúng yêu cái đẹp, thưa Thầy?

- Bọn chúng thích loài hoa Sen! Chắc cháu nghĩ hoa Sen gần nguồn nước và có thức ăn chứ gì? Đúng nhưng chưa đủ. Hoa Sen là loài hoa thanh tao, tinh khiết, và cũng cực kỳ sang trọng, gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn cháu ạ. Những lá sen to, cao, vững chắc che chở những đóa sen rập rờn lay động trong gió thì còn gì thú bằng. Là Chính trị viên cũng vậy cháu ạ! Mỗi cán bộ, chiến sĩ, đảng viên phải rèn luyện cho mình sự thanh tao, tinh khiết, trong sáng và luôn thơm ngát như những đóa sen kia. Như vậy nhân dân mới tin yêu chúng ta, và từ đó tất yếu sẽ có niềm tin vào Đảng…

Câu trả lời của thầy khiến tôi thêm vững tin vào con đường mình đã chọn. Trên mặt hồ, gió mơn man thổi, những chiếc lá lay nhẹ, hương sen tỏa thơm ngát. Không gian ngập tràn vị thuần khiết, thanh tao như người và đất nơi đây./.

 

 

NGÁT THƠM SEN ĐẤT

 

NGUYỄN TRƯỜNG KHÁNH[1]