* Nguyễn Văn Bình - Đại đội 5, Tiểu đoàn 7
Đất nước tôi, những ngày xưa êm ả
Đồng lúa vàng, thấp thoáng cánh cò
bay.
Lũy tre chiều như giang rộng cánh
tay
Ôm đất mẹ, dưới triền đê xanh mướt
Trẻ nô đùa, tắm mát bến sông quê.
Phiên chợ chiều, suốt dọc triền đê
Quanh xóm nhỏ, khói lam chiều êm ả.
Ngày giặc Pháp in gót dày tàn phá
Cướp của, giết người, đốt cháy làng
quê.
Những gia đình tan tác li thương,
Cha từ dã quê hương, làm phu hầm mỏ
Những cảnh yên bình, ngày ấy còn
đâu?
Ôi Việt Nam ! Không cam kiếp ngựa trâu
Ta vùng lên, chống sói cầy xâm lược
Niềm kiêu hãnh, bốn ngàn năm Tổ quốc
Cháy không nguôi, dòng máu đỏ anh
hùng!
Từ non cao, nơi Yên Thế trập trùng
Đã vang danh làm quân thù khiếp sợ.
Nơi Yên Sở, Chiếu Cần Vương còn đó
Tụ trăm miền, cứu nước, cứu dân.
Bao phong trào khởi nghĩa của tiền nhân
Đều thất bại bởi chưa Người cầm lái
Câu hỏi lớn về con đường cách mạng
Đi đường nào để tới bến vinh quang?
Từ Bến Nhà Rồng, Bác đi khắp năm
châu
Tìm đường đi, tìm hình hài đất nước
Bao nhiêu năm, bộn bề công việc
Con đường nào đưa cách mạng thành
công?
Và mặt trời đã bừng sáng Phương
Đông!
Đọc Luận Cương, Người rưng rưng nước
mắt
"Cách mạng là đây, hạnh phúc
đây rồi!"
Chủ nghĩa Mác-Lênin là lý tưởng sáng
ngời
Cho những khổ đau ngày mai không còn
nữa
Có Đảng vinh quang dẫn lối soi
đường.
Từ Cao Bằng, với truyền thống quê
hương
Nôi cách mạng, Đội Tuyên truyền
thành lập
Buổi ban đầu những khó khăn tràn
ngập
Ba mươi tư người-một ý chí sắt son
Vẫn còn đây vang vọng giữa núi non
Lời thề sắt, lòng kiên trung với
Đảng
Quyết tâm này ta gìn giữ quê hương.
Ôi vinh quang! Ôi những chiến công
Là Phay Khắt, Nà Ngần còn vang dội
Giặc Pháp kia, đã đến ngày đền tội
Cách mạng về, rực rỡ giữa rừng hoa.
Bảy mươi năm, lịch sử đã trôi qua
Ta nhìn lại mốc vàng son thế kỷ
Một Thu Đông-những anh hùng liệt sĩ
Và sáng ngời lịch sử Điện Biên.
Nào tiến lên hỡi sức trẻ thanh niên
Tuổi hai mươi những trai làng Phù
Đổng
Tạc tên mình, cho đất mẹ Việt Nam !
Hết khổ đau, nhưng chưa hết lầm than
Ta lại gồng lên, chống kẻ thù xâm
lược.
Sông Bến Hải, chia đôi dòng nước
Giặc Mỹ điên cuồng chia cắt Bắc-Nam
Ta lại cùng nhau trên mọi nẻo đường
Cùng quyết tâm đuổi kẻ thù xâm lược.
Vượt Trường Sơn, ta qua ngàn gian
khó
Cùng hát vang điệp khúc anh hùng
Nào Củ Chi địa đạo thần kỳ
Đã vươn mình, kiêu hãnh khúc trường
ca.
Tám mốt ngày đêm, ta vượt mọi phong
ba
Giữ Quảng Trị, chiến trường trong
máu lửa
Đánh Cửa Việt, ta tiến vào Thượng
Đức
Mỹ cút, ngụy nhào, cho rực sáng mùa
xuân.
Hỡi Việt Nam ! Hỡi những đoàn quân!
Khát vọng lớn, Người làm nên lịch sử
Giải phóng Huế, đến chiến trường Đà
Nẵng
Vượt Tây nguyên, vang những khúc
khải hoàn.
Ta xông lên như cơn lũ dâng tràn,
Tiến vào Nam , Sài Gòn ta tiếp quản
Máu và hoa cho Tổ quốc trường tồn!
Ôi Việt Nam ! sức mạnh của tâm hồn
Là hiện thân của bài ca giữ nước.
Bao tấm gương của những người đi
trước
Tạc vào lịch sử bản trường ca
Nguyễn Viết Xuân, lửa đạn xông pha
Nêu gương sáng, chính trị viên mẫu
mực
Giưã bom rơi, mảnh đạn văng vào ngực
Vẫn hô vang "nhằm thẳng quân
thù…"
Rồi anh đã hi sinh
Tiếp tháng năm là một Phan Đình Linh
Người học viên trường Sĩ quan Chính
trị
Đã quên mình vì đất mẹ quê hương.
Thời gian trôi, qua hết những đau
thương,
Ta viết tiếp những trang vàng Tổ
quốc
Viết bản hùng ca một quân đội anh
hùng
Bảy mươi năm, nhịp bước trùng trùng
Từ truyển thống vững vàng ta tiến
bước
Quân đội ta vì dân, vì nước
Quyết một lòng vì Đảng quang vinh.
Bảy mươi năm gian khổ hi sinh
Quân đội ta trưởng thành-chiến
thắng.
Bảy mươi năm dưới nền cờ đỏ thắm
Hãy xây đài hoa cho Tổ quốc trường
tồn./.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét