VẪN LÀ QUAN HỌ ÁO XANH
LÊ VĂN TUẤN[1]
Phượng vĩ ngập ngừng giữa nắng tháng Ba
Như giấu kín nỗi niềm chưa muốn tỏ
Con lắc thời gian sao đưa vội vã
Đến lúc giã từ, đến lúc phải chia xa.
Những dấu chân nơi tôi đã đi qua
Mảnh đất ấy bao vui buồn đọng lại
Nước sông Cầu vẫn âm thầm chảy mãi
Vẫn nặng ân tình, vẫn bồi đắp yêu thương.
…Ngày mai tôi đi…
Rồi ngày mai trên một góc thao trường
Có còn chăng gánh hàng rong bé nhỏ
Việt Yên ơi! quê hương còn nghèo khó
Đã nhuộm màu trên mái tóc phai sương.
Quế Võ trong tôi là những con đường
Mùa hè ấy, hoa mười giờ thắm đỏ
Những con mương của ngày xa xưa đó
Đã đong đầy từng bát nước Quân - Dân./.
…Ngày mai tôi đi…
Nán lại trông sang những đôi mắt trong ngần
Đôi mắt trẻ thơ phía bờ Hồ bên ấy
Bao câu nói rộn ràng mà thân thương đến vậy
“Chú Bộ đội ơi!… Yêu chú rất nhiều”
…Ngày mai tôi đi…
Bước qua những giảng đường đậm nét phong rêu
Có ai còn nhớ chăng cơn mưa hè bất chợt
Quần xắn thật cao, mũ kê pi đội ngược
Cùng chạy, cùng cười, rồi cùng ướt như nhau
Nhịp bước quân hành ta để lại phía sau
10 năm qua chặng đường nở hoa chiến thắng
Thầy - trò động viên cùng nhau cố gắng
Cùng khúc dân ca hòa nét mực chẳng phai màu
Nay nhật ký đã mở thêm trang mới
Sĩ quan Chính trị khang trang vời vợi
Vẫn khắc tên mình: “Quan họ áo xanh”
Vẫy tay chào những liền chị, liền anh
Tạm biệt hồn đất, tình người Kinh Bắc
Nay tôi đi yêu thương ngập tràn khóe mắt
Hẹn ngày về, bên câu hát mình - ta!
0 nhận xét:
Đăng nhận xét