BÙI KIM BÂN[1]
Cuối tuần,
ngồi bên chiếc bàn quen thuộc trong căn phòng nhỏ, tôi nhâm nhi ly cà phê. Đôi
tay gõ theo nhịp thanh âm phát ra từ chiếc radio đã bạc màu. Bản nhạc quen
thuộc của Nhạc sĩ Vũ Hoàng: “... Em yêu phút giây này/ Thầy em, tóc như bạc
thêm/ Bạc thêm vì bụi phấn/ Cho em bài học hay…" chợt đưa tôi miên man
tìm về miền ký ức.