Pages

TRANG VĂN HỌC NGHỆ THUẬT

Thứ Hai, 15 tháng 6, 2020

NGÀY 20 - 11 TRONG TÔI



BÙI KIM BÂN[1]

Cuối tuần, ngồi bên chiếc bàn quen thuộc trong căn phòng nhỏ, tôi nhâm nhi ly cà phê. Đôi tay gõ theo nhịp thanh âm phát ra từ chiếc radio đã bạc màu. Bản nhạc quen thuộc của Nhạc sĩ Vũ Hoàng: “... Em yêu phút giây này/ Thầy em, tóc như bạc thêm/ Bạc thêm vì bụi phấn/ Cho em bài học hay…" chợt đưa tôi miên man tìm về miền ký ức.

Thứ Tư, 10 tháng 6, 2020

NHỮNG KỶ NIỆM KHÔNG THỂ NÀO QUÊN VỀ TRƯỜNG SĨ QUAN CHÍNH TRỊ


VỀ TRƯỜNG SĨ QUAN CHÍNH TRỊ
TRỊNH KHẮC TÍNH[1]
Là người lính đã tham gia chiến đấu trên các chiến trường, từ Chiến trường Quảng Trị cho đến đất nước bạn Lào anh em, đã trải qua nhiều chức vụ từ Tiểu đội trưởng cho đến Phó Tư lệnh Quân đoàn và được học qua nhiều trường trong Quân đội từ sơ cấp, trung cấp, cao cấp, chiến dịch, chiến lược; ở vị trí nào tôi cũng luôn hoàn thành tốt nhiệm vụ và ở mỗi nơi đó đều để lại những kỷ niệm khó mờ phai.

LỜI TRI ÂN TỪ HỌC VIÊN


          LỜI TRI ÂN TỪ HỌC VIÊN

(Tặng các thế hệ phụ nữ Trường Sĩ quan Chính trị)

TRUNG DŨNG[1]


Bên “Vườn hoa Phụ nữ” giữa ngày xuân
Lòng Chị thầm ngân nga câu Quan họ
Lời mượt mà quyện màu xanh Thành Cổ
Thêu dệt bức tranh đẹp mái trường này.

Thứ Ba, 9 tháng 6, 2020

HẸN ANH NGÀY TRỞ LẠI


HẸN ANH NGÀY TRỞ LẠI

VĂN LOAN[1]

Sĩ quan Chính trị chúng ta
Đi đến nơi đâu cũng là nhà
Thượng Lát, Chúc Đồng nơi dã ngoại
Tiên Sơn, Chúc Núi thao trường xa

NGƯỜI ƯƠM TRỒNG HOA SỐ


NGƯỜI ƯƠM TRỒNG HOA SỐ

NGUYỄN THỊ LAN[1]

Âm thầm, lặng lẽ trong đêm
Ánh đèn soi tỏ dáng em bên bàn
Từng bông hoa số lên trang
Bàn tay em nhập hàng hàng theo tên

LÁ THƯ GỬI MẸ


LÁ THƯ GỬI MẸ
TRẦN MINH TRƯỜNG[1]

Bắc Ninh, ngày 04 tháng 4 năm 2018

Mẹ thân yêu của con!
Đã lâu lắm rồi con không viết thư cho mẹ. Xã hội hiện đại, công nghệ thông tin phủ sóng, thiết bị nghe nhìn đa dạng nên mẹ con mình cũng được nói chuyện nhiều hơn. Nhưng mẹ ơi! Xin phép mẹ cho con ngày hôm nay được viết những dòng tâm tư mà con chưa bao giờ dám nói nhân ngày sinh nhật chung của cả hai mẹ con mình.

VẪN LÀ QUAN HỌ ÁO XANH


VẪN LÀ QUAN HỌ ÁO XANH
                                                              
  LÊ VĂN TUẤN[1] 
 
Phượng vĩ ngập ngừng giữa nắng tháng Ba
Như giấu kín nỗi niềm chưa muốn tỏ
Con lắc thời gian sao đưa vội vã
Đến lúc giã từ, đến lúc phải chia xa.

Thầy tôi


VẪN LÀ QUAN HỌ ÁO XANH
                                                              
  LÊ VĂN TUẤN[1] 
 
Phượng vĩ ngập ngừng giữa nắng tháng Ba
Như giấu kín nỗi niềm chưa muốn tỏ
Con lắc thời gian sao đưa vội vã
Đến lúc giã từ, đến lúc phải chia xa.