VŨ THỊ HỒNG MINH
Kinh Bắc trữ
tình buông lơi câu Quan họ
Thành cổ thâm
nghiêm soi bóng mặt hồ
Những mùa thu
nối tiếp mùa thu
Hạt giống đỏ
ba miền về tụ hội
Những chàng
trai mười tám đôi mươi
Quân phục xanh
sắc cỏ
Cầu vai thắm
màu cờ
Trái tim rực
như lửa
Và bỏng cháy
khát khao về hướng mặt trời!
Bình minh của
những hạt mầm chúng tôi
Náo nức nhịp
quân hành hối hả
Nắng cháy điểm
cao,
Đêm sông Cầu
lạnh giá,
Giọt, giọt mồ
hôi thánh thót thao trường!
Bình minh của
chúng tôi - những chiếc lá tơ non
Là ánh nắng ấm
dần từng trang sách
Vầng dương đâu
đây rất gần, rất thật
Bụi phấn phủ
tóc thầy,
Bài giảng mãi
xanh tươi!
Những mắt lá
chúng tôi
Khi vui cười
vang trời
Lúc buồn như
hóa đá
Mơ mộng câu
thơ
Thương vụng
nét duyên Kinh Bắc
Cũng nhất quỷ
nhì ma, bao trò tinh nghịch
Lỗi lầm rất
đời, rất lính
Thêm một chút
ngang tàng, bướng bỉnh, trẻ con
Ấy thế mà
Chỉ một lời
chân tình, sự cảm hiểu, bao dung
Khiến mắt lá
chúng tôi khóc ngon lành như đứa trẻ
Sau mỗi lần
vấp ngã
Chúng tôi dũng
cảm đứng lên
Niềm tin vững
vàng hơn,
Sức sống mãnh
liệt hơn,
Biết phân biệt
đúng - sai, phải - trái ở đời
Và thêm yêu
tha thiết cuộc sống con người!
Lại những mùa
thu nối tiếp mùa thu
Xưa hạt giống
- Nay cây xanh vững chãi
Chúng tôi
khoác ba lô trên vai
Đi mọi miền đất
nước
Từ địa đầu
Móng Cái tới tận mũi Cà Mau
Từ biển đảo
quê hương tới rừng xanh núi đỏ
Chúng tôi đi
và đi
Mải miết như
người gieo hạt
Mải miết cuộc
hành quân không nghỉ
Của Tổ quốc
anh hùng!
Hạt giống đỏ
chúng tôi
Ươm trồng
trong Trường Sĩ quan nơi lòng Thành cổ
Bình minh của
chúng tôi ở đây,
Những giọt
sương trong lành,
Những tia nắng
ấm áp đầu tiên cũng ở đây!
Một nét duyên
Kinh Bắc
Trong nỗi nhớ
thầm thời trai trẻ
Cũng nguyên
vẹn nơi này!
0 nhận xét:
Đăng nhận xét