Tiểu
phẩm - NGÔ XUÂN TRƯỜNG[*]
Cảnh 1. Tại phòng ở học viên vào một buổi chiều giờ tự
học, (có một bàn, 3 ghế, trên bàn có một số quyển sách). Hải đang ngồi ôn tập môn
Tiếng Anh ngày mai thi, Minh bước vào.
Minh: Này! cậu làm gì mà suốt ngày ngồi "tụng
kinh, niệm phật" thế. Chẳng lẽ bên Tây họ cũng "tụng kinh, niệm
phật" à? Làm việc khoa học là phải biết nghỉ ngơi; phải biết "thư
giãn" cho thoải mái, ngồi một chỗ như cậu nó chai lì đấy, không ăn đâu.
Hải: Cậu đi đâu về đấy? mai thi môn Tiếng Anh rồi
mà chưa ôn xong, thì thi thế nào được.
Minh: Cậu không biết gì à?
Hải: Biết gì cơ?
Minh: Này! cậu thực sự không biết hay "cố tình"
không biết?
Hải: Nhưng mà về chuyện gì?
Minh: (Chỉ tay lên phía Nhà Tiểu đoàn) Này! nhìn
thấy không? các sếp đang bận họp bàn kế hoạch tham
gia hoạt động kỷ niệm 5 năm Ngày tái thành lập Trường mà cậu vẫn ngồi
đây à.
Hải: Thì sao?
Minh: Biết
ngay mà! đúng là gà công nghiệp chính hãng. Ngốc lắm em ạ! cuộc sống là phải
biết "chớp thời cơ", chứ suốt ngày ngồi trong bốn bức tường em, định
tu mình thành gà công nghiệp thật à? Như anh đây này, tuần nào chẳng ra ngoài
vài ba lần có ai biết đâu. Cứ ngồi đây "tụng kinh, gõ mõ" thì nên học
thêm mấy câu "Nam
mô a di đà phật" cho đủ bài.
Hải: Nhưng còn bài chưa học xong, mai thi rồi!
Minh: Cái môn Tiếng Anh ba trình ấy à, vài cái câu
"good moning", "Hello", với tớ chỉ cần 30 phút là ok.
Hải: Cậu học kiểu gì mà siêu thế?
Minh: Tớ hỏi thật cậu nhé! cậu không thấy hiện nay
chúng ta xác định mở rộng "quan hệ hợp tác"; “cơ chế thị trường"
à?
Hải: Ừ! vậy
thì sao?
Minh: Đấy! nó là ở chỗ đó, ăn nhau là ở chỗ "quán
triệt, vận dụng" nó như thế nào? bây giờ là phải tăng cường "hợp tác toàn
diện" em ạ! thời buổi cơ chế thị trường rồi, chứ cứ ngồi "rắn là một loài bò" như cậu…quê
rồi!
Hải: Cậu nói
gì tớ không hiểu!
Minh: Cậu có đồng hương
là chủ nhiệm khoa đúng không?
Hải: Ừ!
Minh: Thế cậu không biết làm gì thật à? Này! nghe tớ
nói nhỏ này, cậu lên đặt vấn đề nhờ chú tác động giúp, một lời nói của các chú
bằng cậu ngồi tự học cả tháng.
Hải: Nhưng…Chú
không ở khoa này, mà…tớ ngại lắm, chưa làm thế bao giờ.
Minh: Này! chưa làm thì làm đi cho quen! nay mai ra
trường còn đi quan hệ, đi đối ngoại chứ, cứ ru rú ngồi "tụng kinh"
thì đến "tết tây" cũng không khá lên được đâu em ạ.
Hải: Cám ơn cậu, nhưng làm thế không quen, ngại lắm, lên chú lại mắng cho thì
dại.
Minh: Thôi tùy! tớ chỉ "nêu phương pháp
luận" thôi, nếu cậu không nghe thì ngồi mà "tụng kinh" đi, mai
cố kiếm lấy "cái liềm" về cho mẹ đi gặt. Tớ mà có đồng hương làm to
như cậu thì khỏi phải bàn.
Hải: Tớ cũng định tối lên gặp thầy Lợi,
nhờ Thầy giải đáp một số nội dung.
Minh: Có thế chứ, vậy mới xứng đáng là bạn của tớ, tiến
bộ nhanh đấy, cố lên.
(Minh đứng dậy vừa đi
ra vừa hát "dù ai cho bạc cho vàng không bằng vạch lối chỉ đường cho
ta", Minh rút điện thoại di động ra gọi)
A
lô! mẹ à, Mẹ có khỏe không? con nhớ mẹ lắm, mai thi xong con xin về tranh thủ,
mẹ nấu cho con món canh cá rô với rau cải nhé, con thèm lắm rồi.
Mẹ Minh: Ừ! cố học mà thi cho tốt vào, mai về mẹ nấu
canh cá rô cho.
Minh: Mẹ à! mai
con thi môn của chú Lợi, mẹ gọi cho chú ấy một câu giúp con, cho con điểm cao
cao tí, có cái đuôi dài dài vào để phòng khi "thất bát, mất mùa" mẹ nhé.
Mẹ Minh: Ừ! cố mà học đi. Mà sao hôm nay
giờ này con lại gọi điện thoại?
Minh: Hôm nay các sếp đi họp vắng con tận dụng một
tí ạ.
Mẹ Minh: Ừ! thôi nhé, tranh thủ mà học đi.
Minh: Vâng! con của mẹ vẫn ngoan mà, con đi học đây.
Con chào mẹ. Good by Ma ma.
Cảnh 2. Cũng tại phòng ở học viên vào một buổi chiều khi
hết giờ tự học, sau một tuần thi môn Tiếng Anh. Minh đang ngồi với vẻ mặt ủ rũ.
Hải bước vào vừa đi vừa nói.
Hải: Sao hôm nay cậu lại từ bi thế, hết giờ rồi mà
vẫn còn ngồi đây?
(Kéo ghế
ngồi, quay sang nhìn Minh thấy ngạc nhiên)
Cậu có
chuyện gì mà buồn thế?... ốm à?
Minh: Không!
Hải:
Nhà có
chuyện gì buồn à?
Minh: Không!
Hải:
Người yêu bỏ
đi lấy chồng à?
Minh : Không!
Hải : Vậy có chuyện gì mà nhìn mặt như đi đưa đám
ấy.
Minh: (Không nói gì tay cầm tờ giấy thông báo kết quả thi môn Toán đưa cho
Hải)
Hải: Cái gì đấy?
Minh: Cứ xem đi
Hải: Có kết quả thi môn Tiếng Anh rồi à?
(Hải cầm tờ giấy lật lên,
lật xuống xem và thốt lên)
Kết quả đại đội ta
môn này cao phết nhỉ 78,54% khá, giỏi. Ơ…hôm trước cậu nói là làm bài tốt lắm
cơ mà sao lại được 3 điểm.
Minh: Thì…ai học được chữ ngờ. Tớ cứ hy vọng và tin tưởng
vào ông chú qúy mến, ai ngờ đâu ông ấy không giúp mình. Tớ hỏi thật cậu nhé,
hôm trước cậu lên gặp thầy Lợi hết "bao lâu".
Hải: Các thầy cũng bận việc, mình chỉ gặp thầy có 20
phút thôi.
Minh: Hai mươi mà được 7 điểm rưỡi của môn 3 trình, tính
ra gần 30…một điểm. Nếu môn 6 trình tính ra phải 60…một điểm, sáu bẩy bốn hai,
năm bảy ba lăm, vị chi là… mất đôi bữa rượu rồi.
Thầy Lợi: Chào các em!
Hải: Em chào thầy!
Thầy Lợi : Cán bộ đại đội đi đâu cả rồi?
Hải: Dạ! báo cáo Thầy cán bộ đại đội em đi họp trên
tiểu đoàn chưa về thầy ạ. (Kéo ghế mời
thầy Lợi ngồi)
Thầy Lợi: Các em về nói với cán bộ đại đội,
kết quả và bài thi đã gửi xuống, đơn vị
cho anh em nghiên cứu và có kế hoạch báo với bộ môn cho người xuống giải đáp
vướng mắc và rút kinh nghiệm nhé.
Hải: Dạ ! vâng ạ.
(Hải đi ra ngoài lấy nước
mời thầy Lợi)
Thầy Lợi: Với kết quả thi của đơn vị cháu thấy thế
nào?
Minh: Vâng cám
ơn chú! với mọi người thì "bội thu" còn với riêng cháu thì "thất
bát".
Thầy Lợi: Cháu đã xác định về đây học thì phải cố gắng, phải
"tự học, tự rèn" để trưởng thành, các thầy không thể học thay được.
(Đúng lúc đó Hải mang một cốc nước vào mời thầy Lợi)
Minh: Cám ơn Chú đã quan tâm đến cháu, chỉ tội cháu chủ
quan, quá tin Chú, không trực tiếp lên gặp chú như bạn Hải, nên đành phải chấp
nhận thôi!
Hải: Em mời Thầy uống nước.
Thầy Lợi: Cám ơn em! (quay
sang phía Minh) cháu vừa nói cái gì?
Minh: Thì đấy, ai chịu lên gặp thầy thì được điểm cao,
ai không lên gặp thì điểm thấp.
Hải: Cậu hiểu lầm tớ với thầy Lợi rồi Minh ạ. Hôm
trước tớ nói lên gặp thầy Lợi để hỏi một số nội dung chưa hiểu, được thầy giải
thích, nên tớ làm bài cũng được chứ tớ lên gặp thầy Lợi có gì đâu.
Minh: Chính cậu về nói lên gặp thầy Lợi mất "20
phút" còn gì.
Hải: Đúng, tớ lên nhờ thầy giảng giải một số nội dung,
biết các thầy bận nhiều việc chỉ dám xin gặp thầy có 20 phút thôi.
Thầy Lợi:
Minh ạ! cháu nên có suy nghĩ đúng đắn về mọi người, không phải ai cũng suy
nghĩ như cháu đâu. Chú là người thầy cái danh dự còn lớn hơn gấp nhiều so với
cái "20 phút" theo nghĩa hiểu của cháu.
Với quyết tâm của Nhà trường là "học thật",
"thi thật", đánh giá đúng chất lượng học viên, toàn Trường đang thực
hiện "nói không với tiêu cực trong thi cử và bệnh thành tích trong giáo
duc", nên Nhà trường làm rất chặt các khâu trong quá trình chấm thi, không
có chuyện "xin, cho", "quan hệ" như cháu nghĩ đâu.
Minh: Vâng cháu xin
lỗi chú, xin lỗi Hải vì đã hiểu lầm. Cháu hứa từ nay cố gắng
học tập để không phụ lòng mong mỏi của gia đình.
Thầy Lợi: Thôi! hãy tập trung tư tưởng mà học,
đừng bao giờ có những suy nghĩ nông cạn như thế nữa. Mỗi con người bao giờ cũng
có giá trị và lòng tự trọng muốn trưởng thành và được mọi người tôn trọng phải giữ
được cái giá trị và lòng tự trọng đó. Chào các em, các em về báo với cán bộ đại
đội nhé có gì vướng mắc giáo viên bộ môn sẽ xuống giải đáp.
Hải và Minh: Vâng ạ! em chào Thầy.
(Cả
ba người đứng dậy chào khán giả.)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét